Đến thăm quán cafe Lú ở Cali
Bữa trưa anh chàng nhân viên của tôi điện thoại cho lũ bạn. “Alô, café Lú nha. Đi thăm mấy ẻm chút!”. Tôi không quá ngạc nhiên vì ở đây chuyện mấy ông đi café Lú nghe hoài, quen rồi. Nhưng mà tôi tò mò. Không biết bên trong có cái gì mà sao ông nào cũng khoái đến đó. Tôi chẹp miệng “Hi James, cho chị đi cùng với đi. Cho tao coi café đó có cái chi, ngày nào cũng đi ngang qua mà chưa biết bên trong có thứ gì…” James tròn mắt nhìn tôi “Ok men, mà vô đó đừng có la à nha, cầm cười nữa!”. Bên này đàn bà con gái ít có ra café ngồi giống bên Việt Nam lắm. Ai cũng bận rộn, không giống bên Việt Nam thích là ra café ngồi tám chuyện hàng giờ đâu nhé. Và café kiểu như Café Lú thì càng hiếm thấy người nữ nào vào. Vì, như mặc định những nơi ấy chỉ dành cho quý ông mà thôi.
James lái xe chở tôi. Lũ bạn của nó thì đi xe riêng. 10 phút sau chúng tôi tới nơi, James nói với tôi đợi lũ bạn em đến rồi vào luôn chứ em với chị mà vào trước là tụi nó (mấy cô tiếp viên) nghĩ em đang cưa chị. Mai là em ế luôn. Khỏi chọc mấy ẻm được nữa! Không quá 5 phút sau thì 5 thằng bạn của James tới, thấy tôi chúng cười to, chọc tôi định mở quán café hay sao mà đi tham khảo.Vào bên trong, đúng như James nói, các cô nhìn tôi, ngài ngại chút rồi sà vào mấy thằng bạn của James, cả James cũng được một em ngồi kế, nhẹ nhàng “Hôm nay anh uống gì cưng. Tóc anh hôm nay đẹp nha, em kết kiểu này nè…”. Hay “em pha café như mọi khi nha. Hôm nay em pha, hôm bữa Jenny pha đậm quá phải hông cưng?”…Nhìn các cô mà tôi muốn nổ con mắt. Size vòng một cô nào cô nấy bự hết cỡ. Áo thì mặc như không mặc vậy. Cộng với gương mặt trang điểm kỹ. Nói chung nhìn cũng đẹp, cũng ép phê lắm à nha. Tôi lén lén nhìn trộm hoài…
Natalie Nguyễn, 35 tuổi (phải) chủ sở hữu của nhà hàng Café Lú chụp ảnh cùng hai nhân viên Annie Pham, 23 tuổi, bên trái, và Quynh Ly, 23 tuổi. Bà chủ Natalie Nguyen khởi nghiệp là tiếp viên ở Café Lú và mua lại quán này 9 năm trước. Cafe Lú nằm ở khu người Việt Little Saigon ở bang California, Mỹ.
Để ý, thấy các cô rót trà đá, mang nước ra thì ngồi luôn bên cạnh tâm sự, ỉ ơi luôn với các chàng. Các ông thì nói chuyện mà hai con mắt hình như luôn dán chặt vào vòng một và body của em mỗi khi em di chuyển, hay đi lại. Tính ra giá một ly café ở đây mắc hơn chút đỉnh so với các quán khác hay các cửa hàng bình thường. Thời buổi kinh tế khó khăn, thế nhưng quán café này vẫn luôn trong tình trạng tấp nập. Quả là ở đâu có phụ nữ đẹp thì ở đó hái ra tiền. Kiểu kinh doanh như thế này đã xuất hiện ở Little Saigon hai thập kỷ nay.
Nhiều tiếp viên ở nhà hàng cà phê thế này không dám nói với cha mẹ về công việc của họ vì các bậc phụ huynh người Việt Nam thường rất nghiêm khắc. Café Lú không phục vụ rượu và đồ ăn. Nhân viên ở đây cũng hiếm khi bị khách hàng sàm sỡ. Các cô phục vụ làm ở đây lương một giờ cũng khá cao. Có khi còn cao hơn cả lương của các bạn tôi làm ở công ty lớn với những tấm bằng đại học trong tay. Sau hơn 1 tiếng ngồi uống ly sinh tố dâu và nhìn các bạn của James đàu giỡn với các cô. Chúng tôi ra về lại công ty. Thực ra café Lú cũng có gì lạ đâu. Cũng café, cũng nước, cũng như mọi quán khác. Chỉ có lạ ở chỗ là có thêm các em ăn mặc mát mẻ, nói chuyện ngọt ngào đi đi lại lại nhún nha nhún nhẩy với các ông. Các tiếp viên ở đây khẳng định họ chỉ bán cà phê và khách hàng tới đây đều biết giới hạn.
Dàn tiếp viên của Cafe Lú |
Thế thôi, nhưng các ông ai cũng khoái tít. Các khách và bạn bè của gia đình tôi bên Việt Nam sang, không ai là không ghé qua café Lú một lần. Chỉ để cho biết và theo một số ông là “Đi rửa mắt khi tới Cali”. Hoặc, tới Cali mà không đi café Lú là sến và coi như chưa tới Cali. Không biết từ lúc nào mà café Lú trở thành một điểm đến của đàn ông việt tại hải ngoại.
Leave a Reply