Cuộc sống nữ sinh viên Việt ở Hoa Kỳ
Bài báo viết:
Mang tham vọng trở thành nhà lữ hành vòng quanh thế giới, Nguyễn Huyền có một khởi đầu tốt đẹp bằng việc nới rộng dấu chân của mình từ Việt Nam sang Đại học Cleverland’s Lee.”Thật ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng nước Mỹ không chỉ là đấu súng và hành động trên đường phố,” Huyền nói. Những cuốn sách và thước phim hàng tuần đã gọt rũa quan niệm của Huyền về nước Mỹ. Cứ mỗi tuần, một bộ phim Mỹ như “Tốc độ” sẽ được chiếu trên tivi. Và cuốn sách yêu thích của cô là “Cuốn theo chiều gió.”Huyền nói: “Em đọc mọi thứ về Atlanta và phía Nam. Nó được viết lại thông qua con mắt của người ngoại quốc “Miền Nam là một nơi kì diệu, đầy hư ảo. Em chưa bao giờ nghĩ rằng em sẽ được đặt chân đến đây.”
Nguyễn Huyền |
Nằm trong nhóm các nước thuộc thế giới thứ ba, Việt Nam là một quốc gia đang phát triển với tốc độ chậm trong thời ấu thơ của Huyền. Huyền sống tại thành phố Hà Nội ồn ào và đông đúc. Cô mô tả tuổi thơ của mình với từ “nghèo”. Khi thương mại biên giới được mở cửa tự do, người tỉnh lẻ ồ ạt lên thành phố. Tất cả mọi người đều cố gắng tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp hơn. Huyền kể: “Chúng em không thể so bì được với trẻ em ở đây. Cả gia đình em cùng ngủ trong một phòng. Chỉ đến cuối những năm 80, đầu thập niên 90, Việt Nam mới bắt đầu tăng tốc phát triển.” Nhiều quốc gia trên thế giới hấp dẫn Huyền. Ấn Độ, châu Phi, rừng rậm Amazon và Úc là những nơi mà Huyền để ý. Nhập học một trường đại học nước ngoài sẽ là lý do chính đáng để cô khám phá thế giới.
Phát hiện ra tình yêu với tiếng Anh từ lớp 5, cô thường dịch truyện tiếng Anh sang tiếng Việt vào thời học trung học. Nhập học vào trường Cleverland’s Lee giúp cô có nhiều cơ hội thực hành thứ ngoại ngữ yêu thích, đặc biệt là với các luận án về cả thương mại lẫn khoa học chính trị của mình.Huyền nói: “Có những người biết mình sẽ phải làm gì. Họ nói, “tôi muốn chơi piano.Trong khi tôi thì không biết mình muốn gì. Mọi thứ đều hấp dẫn. Có cả một thể giới để chiêm ngưỡng!”. Nhiều bài học tới từ việc kinh doanh, và học hành là một phong cách sống từ khi cô rời Việt Nam sang học tại một trường đại học Mỹ. Huyền kể: “Tuần đầu tiên, khi đi dạo buổi sáng, một người lái xe golf đi ngang qua em, mỉm cười và nói lời chào. Em nhìn xung quanh và tự hỏi không biết anh ta chào ai? Và rồi em nhận ra, ở đây ai cũng mỉm cười và nói lời chào, ngay cả khi chỉ đi ngang qua nhau ”
Huyền nói: “Bố mẹ em nói rằng nước Mỹ là một nền văn hóa xin lỗi và cảm ơn. Tất cả mọi người đều nói xin lỗi và cảm ơn. Chúng tôi thường không làm điều này tại Viểt Nam.” Huyền nói: “Các mối quan hệ ở Mỹ cũng khác. Người ta có thể cực kỳ cởi mở, nhưng cũng vô cùng khép kín. Đó là một điều bí ẩn đối với em. Khi bạn nhìn thấy một ai đó cực kỳ thân thiện và lịch sự, điều đó không có nghĩa họ là bạn thân nhất của bạn. Chỉ đơn giản là họ tốt bụng. Còn ở nhà thì không như vậy. Chúng tôi chỉ đối xử tốt với những người mình biết, và giữ khoảng cách với những người vừa mới gặp.”
“Mọi người mặc định em thông minh vì em là người châu Á,” Huyền cười, “đó là hình mẫu tuyệt nhất mà mình có thể có.”Huyền cho biết thành công của mình đến từ sự chăm chỉ, chứ không hẳn là cực kỳ thông minh. Làm việc chăm chỉ là điều mà cô cố gắng làm để đạt được mọi thứ. Một điều cần thiết nữa là luôn học hỏi. Ai cũng có điều gì đó để mình học tập. Khi chưa rõ con đường của mình, Huyền trước mắt muốn được giúp đỡ người khác. Huyền nói: “Em muốn được đi khắp nơi và giúp đỡ những người nghèo. Thế giới còn đầy rẫy các vấn đề cần phải giải quyết. Có người thì cực giàu trong khi còn những người đang chết dần vì đói. Có một điều gì đó không đúng. Em không khó chịu với những người có tiền. Họ làm việc chăm chỉ và họ xứng đáng để được nhận. Đơn giản chỉ là, khi họ có quá nhiều thì vẫn còn những người sống dưới mức cơ bản.”
Huyền cho biết cô muốn dùng những gì học được để giúp đỡ người khác và nói: “Em muốn biết làm thế nào mà nền kinh tế hoạt động, việc làm được tạo ra thế nào và thương mại giúp được gì”.Huyền nhớ đến một câu châm ngôn, “cho người một con cá, bạn nuôi người đó một ngày. Dạy người đó câu cá, bạn nuôi sống anh ta một đời.” Huyền nói: “Bạn không đưa tiền cho người khác. Bạn cần bảo đảm họ được giáo dục để kiếm việc giúp duy trì cuộc sống.” Những bài học cả cuộc đời đang nằm phía trước. Chúng sẽ được tìm thấy một cách thông thường hoặc không, song những lời nói của Huyền cho thấy cô sẽ đối mặt với cuộc sống bằng tinh thần sẵn sàng và tâm hồn rộng mở./.
Công Thành
Leave a Reply